Tên gốc: Infectious Enthusiasm

Điều gì làm cho một giáo viên tuyệt vời trở nên vĩ đại? Đó là một câu hỏi hay ở bất kỳ thời điểm nào trong năm, nhưng trong vài tuần tới, ngay khi giáo viên trở lại với lớp học của họ, với công việc dán áp phích và chuẩn bị giáo án, thì đó chính là thời điểm tuyệt vời để tập trung vào những người giáo viên vĩ đại và cách giảng dạy thú vị của họ, bởi vì có rất nhiều bằng chứng cho thấy rằng đây chính là điều tạo nên sự khác biệt cho thành công của học sinh. Gia đình tôi đang tập trung vào câu chuyện “quay lại trường học” của bọn trẻ và tôi cực kỳ phấn khích khi được nghe các con nói về năm học sắp tới — về các lớp học của chúng, bạn học của chúng và cả những giáo viên mà chúng sẽ gặp trong năm tới nữa.

Tôi thích trò chuyện với giáo viên của con tôi; hay nói đúng hơn là tôi thích nói chuyện với họ theo định kỳ. Đó là một niềm vui của tôi. Tôi thấy rằng sự nhiệt tình của họ có khả năng lây lan tới những người xung quanh. Vai trò của tôi tại Quỹ Gates cho phép tôi nói chuyện với các giáo viên từ khắp mọi nơi trên đất nước, đồng thời cho phép tôi tìm kiếm lời khuyên và tiếp cận các góc nhìn sâu sắc của họ về cách thức tốt nhất để đạt được mục tiêu là đảm bảo mọi học sinh ở đất nước này tốt nghiệp trung học để chuẩn bị cho đại học hoặc các hình thức khác của giáo dục sau trung học. Bằng cách lắng nghe những chia sẻ của giáo viên về những thứ họ quan sát được trong lớp học mỗi ngày, tôi học được thứ mà tổ chức của chúng tôi có thể làm để hỗ trợ họ theo những cách hiệu quả và có hiệu suất nhất.



 

Mùa hè này, tôi đã dành thời gian để hỏi thăm ý kiến phản hồi của giáo viên. Các cuộc trò chuyện thú vị đến mức tôi muốn chia sẻ một vài chủ đề cứ liên tục nảy ra trong đầu tôi.

Những giáo viên vĩ đại thì tràn đầy nhiệt huyết.

Khoảnh khắc yêu thích của tôi trong những cuộc trò chuyện này là khi tôi hỏi các giáo viên là tại sao họ lại đi dạy học. Tất cả đều có câu trả lời ngay tức thì; mắt họ sáng lên khi chia sẻ về lý do đó và câu chuyện của họ thì có tác động rất mạnh mẽ. Một vài giáo viên đã tham gia công tác giảng dạy bởi vì họ đã được truyền cảm hứng bởi chính các giáo viên của họ và họ muốn truyền lại nguồn cảm hứng đó cho những người khác. Một phụ nữ cho biết cô ấy bắt đầu việc dạy học với mục đích chỉ để giết thời gian trước khi bắt đầu vào học tại trường luật, nhưng khi đã bắt đầu, cô ấy yêu thích nó nên nỗi không thể dừng lại. Cô ấy đã không bao giờ quay trở lại với trường luật. Những người khác thì nói về các môn học của họ, và tình yêu của họ đối với tiếng Anh, hóa học, hoặc lịch sử - những thứ mà họ muốn khơi dậy ở những người khác, hoặc thử sức. Dù nguồn gốc của niềm đam mê của họ là gì, niềm đam mê là một mẫu số chung và là động lực cho những nhà giáo vĩ đại.

Những giáo viên tuyệt vời là những chuyên gia thực thụ.

Nhiều người tin rằng để dạy toán chẳng hạn, thì chỉ cần biết một chút về toán và sau đó đứng trước một đám trẻ và giải thích cho chúng. Trên thực tế, các giáo viên dành nhiều năm trời để trau dồi cả kiến ​​thức chuyên môn lẫn bộ kỹ năng giảng dạy độc đáo, nhằm tìm ra cách để cấu trúc một lớp học và các bài giảng của họ, từ đó tạo ra phương pháp học thực sự thay vì chỉ dạy vẹt. Holly Phillips, giáo viên dạy toán ở Kentucky, đã kể cho tôi nghe về cái mà cô ấy gọi là Hội chứng khỉ: cô ấy có thể khoan các phương trình vào não học sinh của mình và chúng có thể bắt chước các phương trình đó để đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, nhưng học sinh vẫn không thực sự hiểu môn Toán là gì. Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về cách giảng dạy theo những cách mới cho phép học sinh thấy được lý do cơ bản để học phương trình bậc hai, cosin và phép tính nhân tử. “Thứ này khiến tôi nghĩ ra rất nhiều điều,” cô nói, “hơn cả những gì tôi có thể nghĩ để đưa vào một bài học.” Câu chuyện của cô ấy thực sự gây ấn tượng với tôi: những giáo viên vĩ đại không chỉ là chuyên gia về THỨ họ dạy, mà còn là CÁCH THỨC dạy để có thể truyền lửa cho học sinh của mình.

Những giáo viên vĩ đại luôn cam kết cho sự thành công của học sinh.

Có một câu chuyện hoang đường rất phổ biến về giáo viên — rằng họ biết được ngay là học sinh nào sẽ thành công và học sinh nào sẽ thất bại, và họ chỉ tập trung vào những học sinh “giỏi” mà thôi. Nhưng những giáo viên mà tôi có trò chuyện đã thổi bay quan niệm sai lầm đó. Họ nói về việc cam kết tiếp cận đối với tất cả học sinh của mình và nhiều người trong số họ đã dành phần lớn thời gian để cùng nhau trao đổi thêm về việc tiếp cận những đứa trẻ không tiếp nhận được kiến thức một cách dễ dàng. William Anderson, người dạy môn khoa học xã hội ở Denver, nói như thế này: “Có rất ít giáo viên thức dậy và nói với chính họ rằng, tôi muốn đứa trẻ này là một kẻ thất bại. Chúng tôi thức dậy với niềm tin thành công trong tâm trí và chúng tôi làm việc chăm chỉ để truyền đạt điều đó cho các em."

Những giáo viên vĩ đại muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.

Một điều cuối cùng bao gồm trong các cuộc thảo luận của tôi với các giáo viên là: họ muốn trở thành một phần của cuộc tranh luận về cải tiến trường học ở đất nước này. William nói: “Nhiều giáo viên cảm thấy như tiếng nói của họ không được lắng nghe, và rằng bất kể chúng tôi nói gì, mọi người sẽ chỉ làm những thứ mà chúng tôi là người tiếp nhận thay vì làm cùng chúng tôi.” Giáo viên có thể đánh thức sự thành công trong tâm trí của học sinh, nhưng họ không thể làm điều đó một mình. Họ cần sự hỗ trợ từ cha mẹ, quản trị viên và các nhà lập pháp. Một trong những điều chúng tôi đang cố gắng làm tại cơ sở của mình là giúp giáo viên nhận được sự hỗ trợ mà họ đang tìm kiếm. Bởi vì nếu nhiều người trong chúng ta tham gia trò chuyện với giáo viên và muốn nghe họ nói về những điều có thể làm cho con cái và lớp học của ta thì chúng ta sẽ lạc quan hơn rất nhiều về chủ đề giáo dục. Tôi biết chứ, bởi vì tôi đang làm như vậy đây.
Bài viết này được chọn lọc, chuyển ngữ, và biên tập bởi một Nhóm IPLer của
Chương trình Lãnh đạo Khai phóng IPL khóa 6

Đặng Xuân Hải
Mai Thị Như Thảo
Hồ Đông Thụ
Lê Trung Thu
Nguyễn Hữu Ý